“Chưa bao giờ tôi chịu áp lực lớn đến thế. Trước kia, yêu thời trang là mốt. Còn bây giờ, phá hủy thời trang mới thành mốt,” Jonathan Anderson thẳng thắn chia sẻ. Với NTK người Anh, bất kỳ ai đặt chân vào “ngôi nhà Dior” đều phải đối diện với áp lực từ dư luận, cũng như những hoài nghi điều từng xảy ra với Saint Laurent hay Galliano.
Sân khấu ra mắt của Anderson tại Dior khởi đầu bằng đoạn phim điện ảnh dài hơn 4 phút. Bậc thầy dựng phim Adam Curtis đã cắt ghép những khoảnh khắc archive show Dior, phim hạng B thập niên 60 và cả Hitchcock Psycho. Từng khung hình nối tiếp thành chuỗi nhịp điệu gấp gáp, rồi đổ dồn vào chiếc hộp giày đặt ngay ngắn bên dưới màn hình kim tự tháp úp ngược một ẩn dụ cho tâm trạng NTK: vừa tri ân các bậc tiền bối Christian Dior, Maria Grazia Chiuri, John Galliano; vừa khao khát tách khỏi quá khứ để viết nên chương mới.
Bộ phim ấy giống như sợi chỉ xuyên suốt, gói gọn tinh thần Dior trong một định nghĩa duy nhất về cái đẹp: “dịu dàng, tĩnh lặng, gợi hình”. Anderson khéo léo gợi nhớ khán giả, cũng như hàng triệu fan xem livestream, về di sản Dior: giải phóng phụ nữ qua thời trang, mà vẫn giữ trọn tính mơ mộng – từ chiếc blazer New Look năm 1947 đến slogan tee We Should All Be Feminists năm 2016.
Rồi một tiếng thét vang lên, màn hình tắt, ánh đèn bật sáng. Show diễn chính thức bắt đầu.
Người mẫu đầu tiên xuất hiện, mở màn cho 74 thiết kế mà Anderson ví như 74 vai diễn trên “sân khấu cuộc đời”, lấy cảm hứng từ câu thoại trong As You Like It: “All the world’s a stage, and all the men and women merely players.”
Tinh thần nữ tính, mềm mại nhưng không kém phần chín chắn tầm nhìn Anderson từng hé lộ trong chiến dịch womenswear đầu tiên nay được thể hiện trọn vẹn. Vẫn có sự lãng mạn vốn là DNA Dior, nhưng lần này thêm phần hiện đại, táo bạo:
Kết quả: vừa “rất Dior”, vừa “rất Anderson”.
Váy chuông là dấu ấn cá nhân của Anderson trở thành motif chủ đạo, kết nối di sản Dior với tinh thần kịch tính. Thiết kế nổi bật gồm:
Điểm nhấn ấn tượng còn đến từ những chiếc mũ xếp origami sáng tạo của Stephen Jones gợi nhớ Dior cuối thập niên 90. Đôi giày hoa hồng ở mũi là sự phát triển từ đôi giày anthurium đình đám của Loewe, cho thấy Anderson nhìn di sản Dior không như khuôn mẫu phải lặp lại, mà như khởi đầu cho trí tưởng tượng mới.
Từ mũ ba chóp phối blouse trắng gợi hình ảnh kỵ sĩ, váy bubble-hem hoa đính nơ sau lưng, đến mule hoa khổ lớn hay túi quai xích bằng lụa may nhúm – tất cả đều như một lời mời bước vào thế giới Dior mới.
“Phụ nữ, bằng trực giác, hiểu rằng tôi không chỉ khiến họ đẹp hơn, mà còn hạnh phúc hơn.” Anderson nhấn mạnh.
Sự kết nối quá khứ - hiện tại - tương lai đã giúp màn ra mắt của ông trở nên đặc biệt. Trong bối cảnh thời trang toàn cầu tràn ngập “cuộc đổi ghế” từ Bottega đến Gucci, khi sự chú ý đôi lúc dồn nhiều hơn vào nhân sự thay vì thiết kế, Dior Xuân/Hè 2026 khẳng định một điều rõ ràng: sáng tạo chân chính không chỉ tái định vị thương hiệu, mà còn tôn vinh hình ảnh người phụ nữ như trung tâm nơi cái đẹp gắn liền sự chân thành và tính bền vững.
Kết luận: Với Dior SS26, Jonathan Anderson đã chứng minh rằng sự sáng tạo chân chính luôn vượt qua hoài nghi và áp lực. Bộ sưu tập không chỉ tái định nghĩa hình ảnh Dior trong kỷ nguyên mới, mà còn mở ra một chương đầy hứa hẹn: nơi di sản và hiện đại song hành, để Dior tiếp tục chinh phục trái tim những người yêu thời trang toàn cầu.
Xem thêm: